1.
Khi tôi muốn nói, tôi nói. Khi tôi muốn nói một cách rõ ràng, đầy đủ và mạch lạc, tôi viết. Khi có ai đó nhoi nhói trong đầu đòi tôi phải nói những gì tôi không thể nói được, tôi làm thơ.
Ai? Tôi chưa bao giờ gặp mặt hắn. Chỉ đôi lần thấy bóng hắn thấp thoáng lướt qua. Rất khẽ. Như một ý nghĩ dâm đãng loé lên rồi tắt ngúm lúc đi đường. Có lúc tôi nghe hắn thở dài lặng lẽ. Mỗi tiếng thở dài làm nhấp lên con chuột. Màn ảnh máy vi tính đầy chữ dần. Những chữ không biết đến từ đâu.
Bài thơ nào tôi cũng đưa cho vợ tôi xem. Vợ tôi không nói gì. Chỉ nhìn tôi như kẻ lạ.
Không bao giờ chúng tôi làm tình sau khi tôi làm thơ xong.
2.
Với thơ, tôi nghĩ, hai câu thì hơi ít; bốn câu thì hơi thừa. Tôi chọn ở giữa: Ba câu. Xin đừng lầm thơ ba câu ở đây với thơ haiku. Haiku, xuất phát từ Nhật, là thể thơ cách luật với những quy định nghiêm ngặt về số âm tiết trong cả bài cũng như trong mỗi câu, và sau chúng, là một hệ mỹ học riêng, khá đặc thù. Trong thơ ba câu, một số bài có thể nằm gọn trong cái khung mỹ học của haiku, tuy nhiên, nhiều hơn, tự bản chất, là thơ tự do. Hoàn toàn tự do. Ngay cả khi nó có vẻ có vần, nó vẫn là thơ tự do. Nó chỉ giống haiku ở một điểm: Giới hạn trong ba dòng, với một số chữ hạn chế, bài thơ bị nén chặt, thật chặt, để, sau đó, bùng nổ trong lòng người đọc. Phần quan trọng nhất là phần "bùng nổ" ấy. Nó nằm ngoài câu chữ. Nó chỉ có thể được nghe thấy bằng sự nhạy cảm và sự đồng cảm. Nó thuộc về phần tương tác của người đọc. Dĩ nhiên, vẫn có trường hợp người đọc, dù nhiệt tình tương tác, vẫn không nghe tiếng "nổ" nào cả. Đó là sự thất bại của tác giả. Trong trường hợp đó, tác giả xin nhận lỗi.
3.
Tất cả các bài thơ trong tập này được sáng tác trong năm 2020 và nửa đầu năm 2021.
NGUYỄN HƯNG QUỐC